(¯`'•.¸-:¦:-°« 08K2 - Chu Văn An »°-:¦:-¸.•'´¯)
Thế giới này sẽ không tươi đẹp nếu không có những con người như chúng ta. Và sẽ rất tẻ nhạt nếu không có chúng ta 08k2- svcva.
Diến đàn 08k2.svcva.com xin chào bạn. Bạn hãy đăng nhập nếu có tài khoản. Nếu chưa có Tài khoản, xin mời bạn đăng kí. Cảm ơn
--------08k2 we are one------

Join the forum, it's quick and easy

(¯`'•.¸-:¦:-°« 08K2 - Chu Văn An »°-:¦:-¸.•'´¯)
Thế giới này sẽ không tươi đẹp nếu không có những con người như chúng ta. Và sẽ rất tẻ nhạt nếu không có chúng ta 08k2- svcva.
Diến đàn 08k2.svcva.com xin chào bạn. Bạn hãy đăng nhập nếu có tài khoản. Nếu chưa có Tài khoản, xin mời bạn đăng kí. Cảm ơn
--------08k2 we are one------
(¯`'•.¸-:¦:-°« 08K2 - Chu Văn An »°-:¦:-¸.•'´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyện Ngắn: 9X - Phần 3: Ảo

Go down

Truyện Ngắn: 9X - Phần 3: Ảo Empty Truyện Ngắn: 9X - Phần 3: Ảo

Bài gửi by Hmh.cva90 Tue Apr 20, 2010 1:59 pm

9x - Phần 3: Ảo

*Truyện Ngắn: 9X - Phần 1 : yêu
*Truyện Ngắn: 9X - Phần 2 : Ngã
*Truyện Ngắn: 9X - Phần cuối : Lớn


"...Không, không, con không làm thế với Vân, ba mẹ phải tin con, con không làm – Và Gió khóc, những giọt nước mắt nghẹn ắng òa ra. Nó khóc vì xấu hổ, vì tủi hờn, vì tức giận chính bản thân mình.


Gió đóng cửa lặng lẽ trong phòng. Những gì Lan nói ám ảnh nó. Từ khi sinh ra đến giờ, quả thực chưa một lần nó nghĩ đến cuộc sống của ai khác, tất cả những gì nó làm là tìm mọi cách cho nó được vui. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó đã bao giờ thực sự vui? Niềm vui của nó cũng nhàn nhạt, mờ mờ như cuộc sống của nó vậy. Nó không có cảm giác hạnh phúc thực sự. Bởi người ta chỉ biết vị của hạnh phúc khi đã ngấm vị của đau thương. Đầy đủ quá là một sự thiếu thốn.

Gió đã và đang sống, một cuộc sống ảo. Nó tự lừa dối chính mình bởi những niềm vui hời hợt, dường như mười mấy năm sống trên đời, nó đã sống bằng ảo giác. Chưa bao giờ nó cảm thấy cần có trách nhiệm, hay thấy áy náy trước những đồng tiền rút ra từ túi bố mẹ. Nhưng thế nào là sống thật? Gió cũng không biết nữa. Hình như đâu có ai cần sự quan tâm của Gió, hình như quanh đây ai cũng có thể sống một cách bình thường hoàn hảo nếu không có sự tồn tại của Gió. Và chỉ nghĩ đến đó thôi, Gió cũng thấy đau lòng.
Truyện Ngắn: 9X - Phần 3: Ảo 676StillthinkingoffallbyElleH

Có tiếng gõ cửa và ba mẹ bước vào. Ba mẹ vừa bay về từ Pháp. Gió đã những tưởng là nó sẽ được nhận một cơn mưa những lời mắng mỏ, những bài giáo huấn nghe phát buồn ngủ của ba mẹ như mọi khi. Gió đã ngỡ như thế. Nhưng không, ba mẹ không làm thế. Ba hỏi Gió:

- Con quen Vân thế nào?

- … hôm ấy con đi xem phim, em ấy cũng đi, khi đi qua chỗ con…. Em ấy làm đổ coca. Rồi thế là quen nhau thôi…

- Con có yêu Vân không? – Mẹ hỏi bình tĩnh.

- Con… không biết – Gió trả lời thành thực một cách đáng thương. Một tay chơi 9x tự hào là thay người yêu như thay áo, thực ra đâu có biết yêu là gì…

- Tại sao con làm thế với Vân? Con có ý thức được hậu quả không? – Ba tiếp tục nói điềm đạm.

- Không, không, con không làm thế với Vân, ba mẹ phải tin con, con không làm – Và Gió khóc, những giọt nước mắt nghẹn ắng òa ra. Nó khóc vì xấu hổ, vì tủi hờn, vì tức giận chính bản thân mình.

- Bình tĩnh. Con có chắc con không làm không? – Ba vẫn giữ thái độ bình thản – Có khi nào con với em Vân uống say rồi…

- Không, bình thường đi với em ấy, bọn con toàn uống nước hoa quả. Vân lúc nào cũng ngây thơ, con còn tưởng con là mối tình đầu của em ấy.

- Chắc chắn không? Con chắc – Gió nói. Hình như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó, nó chắc chắn về một việc như thế.

- Vậy được rồi. Con nghỉ đi, ba mẹ sẽ nói chuyện tiếp với con sau.

Người lớn bao giờ cũng vậy, giàu kinh nghiệm và từng trải. Còn con trẻ cứ nghe bố mẹ mắng là kiểu gì cũng nghĩ, bố mẹ không hiểu con, bố mẹ áp đặt, bố mẹ độc đoán. Dù sau này nghĩ lại vẫn biết mình sai bố mẹ đúng, nhưng lúc tức lên, chẳng đứa trẻ nào nghĩ đến lí trí cả. Trong lòng Gió trào dâng cảm giác tội lỗi và hối hận. Nó đã quen với việc nghĩ rằng ba mẹ nó mải lo công việc mà thờ ơ không quan tâm đến nó, đã quen với việc ngán ngẩm khi nghe mắng, đã quen với việc tiêu những đồng tiền mồ hôi công sức của ba mẹ. Nó sống trong ảo giác nó là một thằng con trai đầy nghĩa khí, đầu đội trời chân đạp đất, ra dáng dân chơi, muốn làm gì thì làm. Nó chỉ là một con ốc mà cả đời sống trong cái vỏ sung sướng của mình. Chỉ thế thôi. Không hơn. Không kém. Gió chợt nghĩ đến Lan và những gì Lan nói. Có lẽ những lời như tát nước vào mặt ấy nên được nói ra sớm hơn, nếu thế, đã không có cơ sự ngày hôm nay.

____________________________________________________________

Lan vào nhà. Nhà sau ba năm mới quay trở lại mà sao nặng nề đến lạ. Ba năm sống trên đất Singapore, Lan cũng thấy đủ những nhiễu nhương của đời sống du học sinh xa mẹ. Không bố mẹ quản ngặt nghèo, không ai thúc ép, những thú vui thì đầy rẫy, giữ mình thì khó, mà sa ngã thì dễ thôi. Ở Sing đông người Việt Nam, đi đâu cũng thấy dân Việt Nam, cũng vì thế mà loạn. Những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối Lan đã chứng khiến đủ, thậm chí cũng thấy cả những đứa chẳng học hành gì chỉ yêu đương, chơi bời, thậm chí là cả quan hệ… Nhưng Lan vẫn thấy nó ở xa, rất xa, bởi vì du học sinh cũng còn những người chân chất lo toan học hành, bởi vì thế giới mà Lan sống, dường như trong sạch quá! Và bây giờ đối diện trước việc của Vân, Lan thấy sợ. Sợ cho cả một thế hệ những người như Gió, như Vân, lớn lên đầy đủ quá mà quên đi khó khăn và thiếu thốn. Lan bắt đầu thấy sợ từ 9x, bắt đầu thấy muốn tách mình khỏi cả một thế hệ…

Chuông điện thoại reo khi Lan đang miên man trong dòng suy nghĩ. Trong một thoáng, chỉ một thoáng thôi, Lan đã hi vọng là Nắng. Nhưng không phải, Lan nhấc máy:

- A lô

- A lô, Lan à, tớ…. – Giọng của Gió vang lên ở đầu dây bên kia…

- Ừ có chuyện gì vậy… - Giọng Lan còn pha chút lạnh lùng.

[Im lặng]

- Sao thế?

[Im lặng]

- Này sao gọi mà không nói gì thế? – Lan bắt đầu tỏ ra lo lắng.

- Tớ… xin lỗi, tớ không gây ra chuyện ấy cho Vân, nhưng dù sao tớ cũng là người có lỗi… – Giọng Gió nghẹn ngào.

- Cậu khóc đấy à? – Lan ôn tồn hỏi.

- Tớ… muốn gặp Vân để xin lỗi, cậu giúp tớ nhé…

- Tớ không chắc Vân muốn gặp cậu, nhưng tớ sẽ giúp…

- Cảm ơn cậu – Tiếng nấc vẫn nghẹn lại trong giọng nói của Gió.

- Ừ, thôi cậu nghỉ đi – Lan bỗng thấy ân hận khi nghĩ đến những câu mắng mỏ của mình khi nãy.

- Cậu ngủ ngon nhé…

Có lẽ cuộc đời chưa hẳn đáng buồn như Lan vừa nghĩ, người ta vẫn có thể quay đầu lại, vẫn có thể sám hối, thay đổi và trở nên tốt đẹp hơn. Lan chưa bao giờ ghét Gió, nhưng chưa bao giờ tin vào những người như Gió, nhưng những lời Gió vừa nói làm cho Lan cảm thấy ở cậu bạn có một điều gì đó rất khác, khác hoàn toàn so với hình ảnh một cậu công tử chỉ biết ăn chơi,… hình như, cậu ấy cũng biết nghĩ! Chắc hẳn phải có lí do để Nắng chơi thân với Gió từ nhỏ… lại nhắc đến Nắng…

_________________________________________________________

Trở về với biết bao cảm xúc hỗn độn, Nắng không ngủ được. Những gì xảy ra với Gió làm thằng bé hãy còn sốc, hôm nay quả là một ngày dài, thật dài. Nhắm mắt lại, Nắng vẫn còn thấy khuôn mặt đầy ấm ức của thằng bạn ở đồn công an, thấy vẻ xanh xao yếu ớt của Vân trên giường bênh… và Nắng vẫn ám ảnh hình ảnh Lan – vẫn mạnh mẽ, độc lập và thẳng thắn như thế, như 3 năm trước… Nắng và Lan gặp lại nhau trong một hoàn cảnh thật trớ trêu, Nắng đã tưởng tượng ra ngày gặp lại nhiều lần trong đầu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại có thể “bão táp” như thế.

Không ngủ được, Nắng tỉnh dậy, bật máy tính lên và online đêm. Khuya rồi, chẳng còn nick nào sáng, Nắng ngồi đọc những mẩu cập nhật trên facebook một cách thờ ơ, trống rỗng. Thì ra cuộc đời cũng có lúc như thế này, chán nản, vô nghĩa, nhìn đâu cũng chỉ thấy những sự đáng buồn.
Hmh.cva90
Hmh.cva90
Đại tướng
Đại tướng

Giới tính : Nam Đến từ : Hải Dương
Tổng số bài gửi : 189
Điểm tích lũy : 565
Ngày gia nhập : 25/03/2010
Age : 34
Bình luận : Vui là chính, Chơi là chủ yếu nhưng tiền là cái đáng quí nhất

https://08k2.1talk.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết